Phố — Chu Lai — Review
Tác phẩm được viết năm 1992, dựa trên truyện ngắn PHỐ NHÀ BINH viết năm 1991 (cùng tác giả). PHỐ vẽ nên một bức tranh về cuộc sống của con người Hà Nội giai đoạn sau chiến tranh, đầu thời kỳ đổi mới. Sở dĩ PHỐ NHÀ BINH trở thành PHỐ, vì nó không còn khắc họa duy nhất cuộc sống của những người lính, mà còn trải rộng ra thêm cuộc sống của cả xã hội thời bấy giờ.
Sau chiến tranh, những người lính đã quen với khói lửa, bom đạn đau thương, sẽ làm gì để mưu sinh?
Chân thành, thẳng thắn, vì nghĩa quên thân, những giá trị cơ bản, nhân văn có còn phù hợp với cuộc sống mới ?
Khi mọi thứ đều chạy theo tiền, con người có còn giữ được những phẩm chất đáng trân trọng mà trong chiến tranh, đau khổ, chúng không hề bị lay chuyển?
Khi bị dồn đến tận cùng của tuyệt vọng, họ sẽ vẫn chống trả quyết liệt, hay phó mặc cho số phận?
Qua các nhân vật chính Nam, Thảo, Lãm, Bình cùng các nhân vật xung quanh như anh công an, chị hàng nước,…Chu Lai đã dựng nên một câu chuyện dữ dội, sâu cay và thấm đẫm tình người, tình đời.
Đến với PHỐ, chúng ta sẽ cảm nhận được sau chiến tranh có những thứ còn đáng sợ hơn cả bom đạn, khói lửa.
Đây là một tác phẩm đáng đọc và suy nghĩ cho những ai muốn hiểu thêm về tình hình xã hội đầu những năm 1990. Hơn thế, PHỐ còn đưa ra những câu hỏi xoay quanh giá trị đạo đức cơ bản của con người mà ngày nay đôi khi chúng ta vẫn còn tự hỏi. Tác phẩm có lẽ sẽ không phù hợp đối với những ai không thích một cốt truyện bi thương.
Nếu muốn thưởng thức PHỐ với một phiên bản viết lại, ít cay đắng hơn, nhẹ nhàng hơn, phim truyện “NGƯỜI HÀ NỘI” phát hành năm 1996 là một lựa chọn phù hợp (có trên youtube).
Đã lâu lắm rồi, mình không được thưởng thức một tác phẩm văn học hay như vậy.