Và khi tro bụi — Đoàn Minh Phượng

Clueless Wanderer
3 min readDec 25, 2020

--

Mình được vài người bạn giới thiệu VKTB cách đây cũng lâu, nay mới có dịp đọc.

Bản thân mình đánh giá 4 sao cho câu chữ của tác giả, nhưng nội dung và ý nghĩa thì…mình không biết sao. Sau khi đọc xong thì mình chỉ muốn cho 1 sao, và đảm bảo là sẽ khó có khả năng mình đọc lại quyển này thêm lần thứ 2.

Câu chuyện kể về một phụ nữ, sau khi chồng qua đời trong một tai nạn, cô quyết định tự tử @___@ Cô chuẩn bị chuyến đi tới cái chết bằng cách mua vé tàu và đi các nước ở Châu Âu. Trên đường cô gặp một vài chuyện tò mò khó hiểu và quyết định làm sáng tỏ. Cuối truyện lúc đang nằm chờ chết thì cô nhớ tới cội nguồn của bản thân và không muốn chết nữa.

VKTB được viết rất tỉ mỉ, ngôn từ trau chuốt, văn phong điêu luyện. Phần đầu của tác phẩm mình rất thích. Đoàn Minh Phượng viết lại suy nghĩ của An Mi khi một mình trên tàu siêu hay. Nhưng chắc là đóng hộp An Mi trên tàu thì tội quá nên cô Phượng cho chị ta đi hóng chuyện thế gian một chút. Dẫu biết đây là cách để nối dài mạch truyện, mở rộng bản đồ, có nhiều bối cảnh để diễn giải nhân sinh quan, triết lý của tác giả nhưng mình thấy tác phẩm nhạt dần từ đây TT_____TT

Phần vì mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Dẫu An Mi có liên hệ được câu chuyện của bản thân mình với những người xung quanh đi nữa, họ là họ mà Mi là Mi. Và phần khác biệt rõ ràng nhất giữa An Mi và những nhân vật trong truyện là cội nguồn gốc rễ. Các nhân vật khác dù te tua đến mức nào thì ho vẫn còn có nơi để quay về, và họ biết bản thân mình là ai. Còn An Mi, ký ức cô cố lãng quên, tương lai cô không buồn nghĩ tới, còn hiện tại thì cô mặc kệ. Quyền làm người cô nhất quyết muốn từ bỏ, vậy thì hà cớ gì mà Mi phải liên tục nghĩ tới nỗi buồn, khổ đau của bản thân và thiên hạ? Hà cớ gì cô Phượng lại phải chất cả đống triết lý của cô vào câu chuyện của Mi dưới những hình ảnh ẩn dụ siêu trừu tượng làm cho kẻ ít học như mình đọc mà phát bực.

Phần khác thì chắc là Đoàn Minh Phượng muốn thể hiện tất cả mọi thứ trong tiểu thuyết của mình nên mọi thứ trong VKTB đều lưng lửng. Câu chuyện là một màn sương dày đặc, không có điểm bắt đầu, và cũng chẳng có điểm kết thúc. Mọi thứ đều mờ ảo, không đúng mà cũng không sai. Đối với người cực đoan như mình mà nói, lạy Chúa lòng lành, quá sức là mệt mỏi. Dẫu biết là đời không bao giờ rành rọt, nhưng mà cô Phượng à, tiểu thuyết mà, sao cô lại không cho nó rõ ràng một chút được chứ hả????

Mình nghĩ nếu cắt từng đoạn trong VKTB ra để làm quotes cho BRB, mình sẽ có cả trăm cái quotes cực ảo diệu. Nhưng khi chúng đi với nhau, gói vào trong VKTB, quá nặng nề, quá đậm đặc. Mình từng nói với bạn của mình, VKTB cũng như một ly chè xanh đỏ rất bắt mắt, nhưng bản thân mình ăn vào thì lại không biết được nó bổ ở chỗ nào. Thôi thì giải khát cũng được.

Một điểm mình siêu thích ở VKTB là tác giả cho An Mi đi tự tử nhưng khi đang trên bờ vực của cái chết thì cô lại muốn sống.

Tái Sinh!

--

--

Clueless Wanderer
Clueless Wanderer

Written by Clueless Wanderer

I write short stories, reviews, and opinions. Interested in reading, cashew and denim. A content writer for Tanimex-LA.

No responses yet